Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Tài


phan 47 (Q2)

 Quyển 2: Năm năm sau


Chương 1: Một đôi nam nữ
 Học viện âm nhạc Viên.
 Mới vừa kết thúc một bản Piano, Tả Tình Duyệt thu thập túi xách, vừa bước ra khỏi phòng học, liền bị một cậu học sinh tóc vàng mắt xanh từ sau lưng gọi lại, "Duyệt Duyệt, tôi có thể gọi cô là cô giáo Duyệt Duyệt không?"

 Tả Tình Duyệt đột nhiên cứng đờ, nhìn cậu học sinh trước mắt, cậu ta là học sinh có năng khiếu nhất ở lớp học này, đồng thời cũng là người tình trong mộng của các cô gái khác, cô dạy lớp này được một năm, cả hai cô trò cũng chỉ trao đổi về âm nhạc ở trên lớp, chưa từng nói chuyện riêng nhiều.

 "Thật ngại, cậu cứ gọi tôi là cô giáo thích hợp hơn!" Tả Tình Duyệt từ chối một cách nhẹ nhàng, gọi cô Duyệt Duyệt? Không phải quá thân mật sao?

 Cậu học sinh có vẻ lúng túng, đang muốn nói gì, lại bị Tả Tình Duyệt cắt đứt.

 "Thật ngại quá, tôi còn muốn đi đón bảo bối của tôi!" Tả Tình Duyệt nở nụ cười, hôm nay cô đã mất đi sự trẻ trung của năm năm trước, ít đi mấy phần nhu nhược, tỏ ra cứng cáp hơn.

 "Cô có bạn trai?" Cậu học sinh tỏ vẻ tiếc nuối, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cũng đã là hoa có chủ, xem ra cậu đã chậm một bước!

 "Không, tôi không có bạn trai, tôi. . . . . ." Tả Tình Duyệt ánh mắt lóe lên, đột nhiên dừng một chút, vén sợi tóc ở bên tai, tiếp tục mở miệng, "Tôi muốn đi đón con trai mình!"

 Nói xong, nụ cười trên mặt nở rộ, không để ý vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ của cậu học sinh bên cạnh, Tả Tình Duyệt đi giày cao gót, xoay người rời đi, nghĩ đến bảo bối của cô, nụ cười càng thêm ngọt ngào.

 Trên thực tế, cô không chỉ có một đứa con trai, còn có một đứa con gái! Năm năm trước, cô đến nơi này, bắt đầu một cuộc đời mới, khoảng thời gian đó mặc dù cực nhọc, nhưng chỉ cần xác định đứa con trong bụng khỏe mạnh, cô khổ đến mấy cũng có thể chịu được, trên thực tế, ông trời còn thương xót cô, cho cô một đôi nam nữ đáng yêu!

 "Mẹ. . . . . ." Thanh âm quen thuộc vang lên, thân thể nho nhỏ đã chạy tới ôm chân cô.

 Ngồi xổm người xuống, Tả Tình Duyệt có chút kinh ngạc đem cô gái nhỏ kéo vào trong ngực, "Ninh Ninh, ai đưa con tới?"

 Ninh Ninh không quên hôn cô một cái, chỉ chỉ sau lưng, "Mẹ, là chú Kiều dẫn con tới!"

 Tả Tình Duyệt theo hướng Ninh Ninh chỉ, vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng, Kiều Nam đang dắt một cậu nhóc đứng cách mẹ con các cô không xa.

 Tả Tình Duyệt hướng hắn gật đầu một cái, đem Ninh Ninh ôm ở trong tay, đi về phía Kiều Nam, "Cám ơn anh!"

 "Giữa chúng ta, không cần khách khí như thế đấy!" Giọng nói ôn hòa trước sau như một nghe cảm động, không chút nào kiêng dè nhìn cô, năm tháng cơ hồ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt của cô, người khác đoán không ra cô đã là mẹ của hai đứa bé!

 Anh vẫn như vậy, bốn năm nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc ba mẹ con cô, tình cảm anh dành cho cô, cô sao lại không biết, nhưng …cô…., cô không xứng với thâm tình của anh!

 "Mẹ, chú Kiều giờ tan học đi đón hai đứa con, còn dẫn tụi con đi mua rất nhiều đồ chơi, anh cũng có!" Ninh Ninh tính tình hoạt bát, bộ dáng trong veo như nước, ai nhìn thấy cũng thích, đôi mắt linh động nghĩ đến cái gì, nhìn cậu nhóc đứng một bên không nói gì, "Anh, hôm nay còn không có hôn mẹ!"

 Cậu nhóc trợn trắng cả mắt, nó cũng không giống như em gái, nó là đàn ông con trai, sao có thể động một chút ở trước mặt nhiều người như vậy hôn mẹ !

 "Mẹ, anh không yêu con!" Ninh Ninh quệt mồm, đáng thương nhào vào trong ngực Tả Tình Duyệt, bộ dáng như muốn khóc lên.

 Cậu nhóc cứng đờ, cậu dù không tình nguyện, cũng không cưỡng được nước mắt của Ninh Ninh, đi tới trước mặt Tả Tình Duyệt, mà cô cũng rất ăn ý ngồi xổm người xuống, để cho cậu nhỏ ấn lên trên mặt mình một cái hôn, khóe miệng mỉm cười.



Chương 2: Mẹ con mình cùng gả cho chú Kiều
 Tả Tình Duyệt nhìn hai đứa con đáng yêu của mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cô phát hiện, năm năm trước mình kiên trì thật là đáng giá!

 Cô thật không cách nào tưởng tượng, mấy năm nay nếu không có bọn nhóc ở bên mình, cô sẽ sống như thế nào!

 "Duyệt Duyệt, đi thôi! Xe của anh ở bên kia, Ninh Ninh, chú bế con" Kiều Nam từ trên tay Tả Tình Duyệt nhận lấy cô nhóc, không muốn để cho cô chịu nặng, Tả Tình Duyệt cũng không từ chối, bởi vì mấy năm nay, Kiều Nam đã tiến vào giữa ba mẹ con cô, hai đứa bé đối với anh cực kỳ thân thiết!

 Tả Tình Duyệt dắt tay Cảnh Hạo, bốn người sóng vai mà đi, dù chỉ là một đoạn ngắn, cũng tràn đầy tiếng nói cười, cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Ninh cơ hồ không có dừng lại, vẫn kể chú Kiều của cô tốt như thế nào, mua cho cô món đồ chơi gì!

 "Mẹ, mai mốt Ninh Ninh lớn lên sẽ gả cho chú Kiều làm vợ có được không?" Ninh Ninh chớp động đôi mắt to, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Tả Tình Duyệt.

 Vừa nói một câu, không khí trong nháy mắt cứng đờ, ba khuôn mặt thần sắc khác nhau!

 Cảnh Hạo liếc mắt, ai cũng thấy chú Kiều đối với mẹ có cảm tình, làm sao sẽ cưới một đứa con nít như Ninh Ninh làm vợ!

 Tả Tình Duyệt tỏ vẻ lúng túng, nhìn sang thấy đôi mắt dịu dàng của Kiều Nam, không biết từ lúc nào, cái người đã từng là bá chủ của hắc đạo lại trở nên dịu dàng như thế, cô còn nhớ rõ lúc cô đến bệnh viện sinh con, vô tình gặp anh đang bị thương, từ đó về sau, cuộc đời ba mẹ con cô liền dính dáng đến anh.

 Ninh Ninh, Cảnh Hạo, Kiều Nam!

 Anh cẩn thận quan tâm, mỗi lúc cô cần trợ giúp, anh luôn ở bên cạnh cô, yên lặng bảo hộ!

 Ngay cả tay của cô, cũng là anh thông qua các mối quen biết, xin chuyên gia vất vả chữa khỏi, nếu không, hôm nay cô sẽ không thể chơi đàn, càng không trở thành cô giáo dạy đàn!

 Nhớ tới anh năm năm trước cam kết đối với mình, người đàn ông này thật sự làm được!

 "Mẹ…Mẹ nói có được không?" Không có được đáp án của mẹ, Ninh Ninh chưa từ bỏ ý định thúc giục.

 Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại, "Tại sao muốn gả cho chú Kiều?"

 "Chú Kiều thương con, con liền muốn gả cho chú ấy...!" Nụ cười trên mặt Ninh Ninh đột nhiên dừng lại, giống như gặp phải vấn đề gì khó khăn, nhưng chỉ chốc lát sau, trên khuôn mặt đáng yêu lại nở nụ cười, "Chú Kiều cũng thương mẹ, mẹ cũng gả cho chú Kiều, chúng ta cùng nhau gả cho chú Kiều! Mẹ, mau trả lời đi..., chúng ta cùng nhau gả cho chú Kiều có được không?"

 Dứt lời, ba người lại vì lời nói của cô chắc lưỡi hít hà, lý luận của Ninh Ninh có phải có chút. . . . . .

 "Ngu ngốc!" Cảnh Hạo ở một bên xì nhẹ, trên mặt hiện ra một chút bất đắc dĩ!

 Tả Tình Duyệt càng thêm lúng túng, đang lúc cô không biết nên trả lời con gái như thế nào, một giọng nói chậm rãi như nước vang lên trên đỉnh đầu.

 Được, con cùng mẹ đều gả cho chú Kiều, nhưng phải đợi con lớn lên mới được!" Kiều Nam thân mật véo mũi Ninh Ninh một cái, ánh mắt như có như không xẹt qua gò má đã ửng hồng của Tả Tình Duyệt, năm năm, cô đã trở nên kiên cường rồi, nhưng lại không đổi được thói quen hay đỏ mặt!

 "được ạ, con sẽ lớn lên thật nhanh!" Ninh Ninh hưng phấn in lên mặt Kiều Nam một nụ hôn vang dội, đôi mắt linh động chớp chớp "Mẹ, mẹ cũng phải hôn chú Kiều một cái!"

 ách . . . . .

 Không khí lần thứ ba bởi vì lời nói của Ninh Ninh mà trở nên quỷ dị, lần này trong mắt Cảnh Hạo cũng lộ ra vẻ mong đợi, cậu hiểu rõ mẹ mình, chú Kiều dù quan tâm như thế nào đến ba mẹ con, mẹ thủy chung cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, có lúc cậu thậm chí còn cảm thấy mẹ cố ý né tránh.

 Từ khi cậu ra đời tới nay, chú Kiều chờ cũng đã lâu, nhưng mẹ. . . . . .

 Hướng về phía Ninh Ninh ngốc bắn ra một ánh mắt tán dương, nói không chừng nụ hôn này sẽ làm quan hệ giữa bọn họ càng thêm tiến triển!

 Ánh mắt Tả Tình Duyệt lộ vẻ tránh né, cô cùng suy nghĩ với Kiều Nam, đều cho rằng trấn an Ninh Ninh nên cũng không nói gì, nhưng không nghĩ đến Ninh Ninh lại nói lên một cái yêu cầu như vậy, trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn không ngừng, hôn Kiều Nam?

 Bốn năm qua, cô không dám nhìn thẳng vào tình yêu của Kiều Nam, sợ tim của mình sẽ bị người đàn ông này vây hãm!

 Trong mắt Kiều Nam lại thoáng qua vẻ mong đợi, trong lòng mơ hồ cảm tạ đề nghị của Ninh Ninh!

 Nhìn ánh mắt Tả Tình Duyệt lung túng, trong lòng Kiều Nam có chút mất mát, hắn có thể cảm giác được cô đang trốn tránh, những gì hắn làm còn chưa đủ? Hay là. . . . . . Duyệt Duyệt thủy chung không quên được người đàn ông kia?

 Tâm như bị thứ gì đâm vào, ngay cả nụ cười cũng trở nên khổ sở, đôi mắt màu lam dời khỏi cô, hôn vào má Ninh Ninh một cái, "Ninh Ninh, đi, chú dẫn con lên xe nhìn đồ chơi!"

 "Nhưng mà. . . . . ." Ninh Ninh quệt mồm, không nhìn thấy mẹ hôn chú Kiều, trong lòng có chút không cam, nhưng vừa nghĩ tới đồ chơi, mất mát trên mặt trong nháy mắt tiêu tán.

 Nhìn Kiều Nam ôm Ninh Ninh lên xe, Tả Tình Duyệt nhíu mày lại, cô lại đem đến cho anh mất mát cùng bi thương, vốn là một người đàn ông không ai bì nổi, lại cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa vì cô, cô không phải làm tổn thương anh quá sâu?

 Năm năm rồi, cô rời đi Cố Thịnh năm năm rồi, trong vòng năm năm, cô không cách nào quên anh, nhưng cô biết, giữa bọn họ sẽ không còn có bất kỳ giao thiệp nào!

 "Mẹ, mẹ lại nhớ người đó rồi sao?" Cảnh Hạo ngước mắt nhìn Tả Tình Duyệt, mỗi khi mẹ nghĩ đến cha, trong mắt sẽ đầy ưu thương, cậu không biết cha mình là hạng người gì, thế nhưng cậu biết, cha rất thương mẹ.

 Tả Tình Duyệt giật giật khóe miệng, sờ sờ đầu Cảnh Hạo, trong đầu lại nghĩ đến bóng dáng kia, đứa con trai này quá mức thông minh, còn nhỏ tuổi lại có thể thấy rõ nội tâm của cô!

 "Chúng ta cũng lên xe đi, đừng để cho chú Kiều chờ lâu!" Tả Tình Duyệt nắm tay Cảnh Hạo, nhưng Cảnh Hạo lại không nhúc nhích đứng ở đó.

 "Thế nào? Cậu nhóc!" Tả Tình Duyệt quay đầu lại, nhìn mặt Cảnh Hạo không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt như thế, cực kỳ giống cha của cậu!

 "Mẹ. . . . . ." Cảnh Hạo nhìn thẳng vào mắt Tả Tình Duyệt, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bốn tuổi, "Chú Kiều rất thích mẹ, mẹ có thể thử tiếp nhận chú ấy, mới vừa rồi. . . . . . Chú Kiều rất khổ sở."

 Cậu không biết cha mình là ai, cũng chưa từng hỏi, cậu chỉ hi vọng mẹ có thể vui vẻ!

 Tả Tình Duyệt biết con mình trưởng thành sớm, nhưng lại không nghĩ tới nó sẽ nói như vậy!

 Cô biết Kiều Nam yêu cô, hơn nữa cũng không thể nghi ngờ, cô thật nên thử tiếp nhận Kiều Nam sao? Quá khứ, cô có thể bỏ xuống hết sao?

 Quay đầu lại, khi thấy ở trong xe, Kiều Nam cùng Ninh Ninh cười đến vui vẻ, nhưng vẻ mặt mất mát vừa rồi của Kiều Nam cô không quên được



Chương 3: Em còn nhớ hắn sao?
 Trong phòng trọ nhỏ, Tả Tình Duyệt tắm cho Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo xong, dỗ bọn trẻ đi ngủ, ra khỏi phòng con, thấy Kiều Nam vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, liền giật mình, anh còn chưa đi sao?

 "Kiều đại ca. . . . . ." Tả Tình Duyệt đi tới ngồi xuống, Kiều Nam giống như một thành viên trong nhà này, nhưng không bao giờ ở lại trễ như vậy, nếu như cô đoán không sai, anh có lời muốn nói với cô!

 Trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng cô tự nói với mình, có một số việc không thể trốn tránh!

 Cô đối với Kiều đại ca như vậy thật không công bằng!

 "Duyệt Duyệt, anh yêu em, anh không muốn tiếp tục ở bên cạnh em theo cách này !" Kiều Nam cũng không quanh co lòng vòng, năm năm trước, hắn nghe đến tin Duyệt Duyệt ‘ chết ’, đã từng có một khoảng thời gian rất dài đắm chìm trong đau đớn, bốn năm trước lần đầu tiên bị thương, cũng là bởi vì hắn cố ý để mặc, không thương tiếc tánh mạng của mình, nhưng không có nghĩ đến trong cái rủi có cái may, vô tình gặp được Duyệt Duyệt!

 Biết Tả Tình Duyệt không có chết, bốn năm này, hắn đi tới đi lui với giữa thành phố A và Viên, mỗi lần đều là dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tốt chuyện bên kia, tranh thủ nhiều thời gian hơn ở bên cạnh ba mẹ con cô, tham dự vào cuộc sống của bọn họ.

 Nhưng bốn năm này, những gì hắn làm tựa hồ không có bất kỳ chuyển biến nào, Duyệt Duyệt còn không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của hắn!

 Hắn biết, cô vẫn không quên được Cố Thịnh, hắn cũng biết mỗi lần nhớ tới Cố Thịnh, khuôn mặt cô đều lộ vẻ ưu thương!

 Hôm nay lời nói của Ninh Ninh làm cho hắn tối nay lấy dũng khí, bốn năm nay lần đầu tiên mở miệng tỏ tình, vì mình tranh thủ!

 Tả Tình Duyệt mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh, ý tứ của anh cô hết sức hiểu rõ, anh đã bỏ ra nhiều công sức trong bốn năm qua!

 "Duyệt Duyệt, đừng trốn tránh nữa!" Kiều Nam thử cầm tay của cô, cảm thấy cô hơi ngẩn ra, nhưng lại không có trốn tránh tay của hắn, trong lòng mơ hồ nổi lên chút hi vọng, đôi con ngươi xanh biếc bỗng chốc sáng trong.

 "Kiều đại ca. . . . . . Em . . . . ." Tả Tình Duyệt không biết mình có thể tiếp nhận tình yêu của anh hay không, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Cảnh Hạo lúc ban ngày, thử tiếp nhận anh!

 Cô nên đi thử sao?

 "Duyệt Duyệt, những gì đã qua, em nên buông xuống, Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo đều còn nhỏ, bọn chúng cần có cha!" Kiều Nam trong mắt lóe lên mong đợi, trên thực tế, hắn sớm đã sớm xem hai đứa nhỏ là con của mình, hiện tại, hắn chỉ muốn lấy đó làm cơ hội một cách danh chánh ngôn thuận mà thôi.

 Tả Tình Duyệt cúi thấp đầu, Cảnh Hạo tuy chỉ có bốn tuổi, nhưng là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, chưa bao giờ từng ở trước mặt cô nhắc tới cha, có lúc Ninh Ninh hâm mộ bạn khác có cha, Cảnh Hạo cũng sẽ mượn cớ nói sang chuyện khác.

 Nhưng trong lòng nó đối với cha, không có một chút xíu tò mò cùng mong đợi sao?

 Trong đầu hiện ra bóng dáng của Cố Thịnh, mấy năm này, cô ở Viên, cố ý tránh né tất cả mọi chuyện ở thành phố A, cho dù là Kiều Nam đi tới đi lui giữa thành A với Viên, cô cũng chưa từng hỏi anh chuyện của Cố Thịnh.

 Anh hiện tại có khỏe hay không?

 Không có cô ở bên người, anh nhất định sẽ rất hạnh phúc! Hoặc là, anh đã quên cô, dù sao phụ nữ bên cạnh anh cũng không ít, không phải sao?

 Không biết căn phòng cho trẻ em kia có phải đã có chủ nhân?

 "Thật xin lỗi." Không biết vì sao, một người đàn ông tốt như vậy, cô cũng không ngừng thuyết phục chính mình thử tiếp nhận, nhưng thủy chung không hạ được quyết tâm, cảm nhận được Kiều Nam ngẩn ra, trong lòng Tả Tình Duyệt nổi lên chút áy náy, "Kiều đại ca, em hiểu rõ anh tốt với em, những năm này nếu không phải có anh bên cạnh ba mẹ con em, em không biết ba mẹ con sẽ như thế nào, nhưng em không muốn lừa dối anh, Kiều đại ca, anh xứng đáng để gặp một người phụ nữ tốt, không nên lãng phí với ba mẹ con em!"

 Oanh một tiếng, Kiều Nam như bị sét đánh, Duyệt Duyệt. . . . . . Lại một lần nữa cự tuyệt hắn!

 Trong lòng nổi lên khổ sở, "Lãng phí? Không, đối với ba mẹ con cô, cho tới bây giờ đều không phải là lãng phí, Duyệt Duyệt, em không thể tiếp nhận anh, có phải qua nhiều năm như vậy, trong lòng của em vẫn còn nhớ hắn ta sao?"

 Tả Tình Duyệt ngẩn người, trong lòng còn nhớ anh ta sao?

 "Không, làm sao có thể, chuyện cũng đã qua năm năm rồi, huống chi, năm năm trước lúc em rời đi , cũng đã nói với mình, muốn hoàn toàn quên hết quá khứ, em làm sao còn nhớ anh ta? Kiều đại ca, anh suy nghĩ quá nhiều?" Tả Tình Duyệt theo bản năng bác bỏ, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, giống như muốn chứng minh lời của mình nói là thật!

 "Vậy em tại sao không chịu tiếp nhận anh?" Kiều Nam muốn phát hỏa, chung đụng lâu như vậy, huống chi cô là người phụ nữ hắn yêu, cô ngụy trang, hắn sao lại không nhìn ra?

 Cố Thịnh a Cố Thịnh, ngươi rốt cuộc có tài đức gì, đến nỗi làm tổn thương một người phụ nữ đến vậy, cô ấy đối với ngươi vẫn nhớ mãi không quên?

 "Kiều đại ca, em không chấp nhận anh, không phải bởi vì anh ta, mà bởi vì em chỉ có thể xem anh như anh trai, em không biết chúng ta nếu như lấy thân phận người yêu ở chung một chỗ, sẽ làm ra tình huống gì, năm năm trước, em đã quá đau đớn vì tình cảm, em sợ rồi, thật sợ, nếu như không cần thiết,đời này em chắc là sẽ không động lòng với bất kì người nào, có thể lòng của em đã mất đi năng lực để yêu thương một ai đó, em không biết yêu như thế nào, cũng không biết em có mang lại hạnh phúc cho anh không, cho nên, Kiều đại ca, có thể vĩnh viễn làm Kiều đại ca của em được không? Điều này mặc dù thoạt nhìn đối với anh có chút tàn nhẫn, nhưng em lại không muốn giả vờ yêu anh, không muốn làm cho anh thống khổ về sau!"

 Nghe cô nói, đôi mắt Kiều Nam tràn đầy mất mát, khóe miệng nổi lên chút châm chọc, "Duyệt Duyệt, em cũng biết, em bây giờ đẩy anh ra, mới thật là làm cho anh thống khổ!"

 Buông tay cô ra, Kiều Nam cô đơn đứng dậy, từng bước từng bước đi ra cửa, Tình Duyệt nhìn theo bóng lưng cô đơn ấy, trong lòng như bị cái gì đâm đau nhói, Tả Tình Duyệt đột nhiên có chút tự trách.

 "Kiều đại ca. . . . . ." Tả Tình Duyệt theo bản năng kêu thành tiếng, cô thật đả thương người đàn ông này rồi sao? Nhìn hắn đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại nhìn cô, cô không muốn mất đi người đàn ông cô xem như anh trai này."Thật xin lỗi." Tả Tình Duyệt nỉ non ra tiếng, trừ thật xin lỗi, cô cũng không biết nên nói những gì để diễn tả hết sự áy náy của mình.

 Thật xin lỗi, lại là thật xin lỗi!

 Từ năm năm trước đến bây giờ, hắn thủy chung không cách nào từ trong miệng của cô nghe được ba từ hắn muốn nghe, mãi mãi đều là ‘ thật xin lỗi ’!

 Khóe miệng nổi lên chút tự giễu, nghĩ cứ như vậy mà rời khỏi, nhưng hắn lại không đành lòng để cho cô tiếp tục tự trách, cuối cùng không cách nào quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẫn tiếp tục đưa lưng về phía cô, mang theo giọng khàn khàn nói: "Giữa chúng ta, không cần phải nói thật xin lỗi đâu!"



Chương 4: Không mất đi
 Buổi sáng, Tả Tình Duyệt dậy thật sớm, vì hai đứa bé làm bữa ăn sáng, trong phòng bếp, tràn ngập mùi thơm mê người.

 "Mẹ, hôm nay chú Kiều trở lại đón chúng ta đi chơi có đúng không?" Ninh Ninh đột nhiên đi vào phòng bếp, nắm lấy tạp dề của Tả Tình Duyệt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi, mấy ngày nay, chú Kiều cũng không có đến thăm cô, cô mỗi tối len lén gọi điện thoại cho chú Kiều, cô thật là nhớ chú Kiều a!

 Trong nháy mắt, Tả Tình Duyệt cứng đờ người, Kiều đại ca. . . . . .

 Kể từ hôm cự tuyệt Kiều Nam xong, anh chưa có quay lại, là cô làm thương tổn đến anh sao?

 Trong lòng nổi lên áy náy, từ ngày đó, cô cũng đã mất đi một người thân, một người đàn ông toàn tâm toàn ý chăm sóc cô !

 "Ninh Ninh, mẹ sẽ dẫn các con đi chơi!" Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Ninh Ninh, cô biết Ninh Ninh rất thích Kiều Nam, hiện tại cô thật đúng là không biết nên nói với Ninh Ninh thế nào, rằng về sau chú Kiều cũng sẽ không đến thăm nó nữa!

 "Nha." Ninh Ninh quệt cái miệng nhỏ, trong mắt buồn buồn, nhưng một giây kế tiếp, mắt đột nhiên sáng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi bếp, cô muốn đi gọi điện thoại cho chú Kiều, hỏi chú có phải rất bận hay không!

 Cảnh Hạo nghiêng người dựa vào cửa nhà bếp, đợi Ninh Ninh chạy ra ngoài, mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ cự tuyệt chú Kiều rồi hả ?"

 Đột nhiên xuất hiện giọng nói thành thục khiến Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, mới rồi, cô còn tưởng là giọng nói của Cố Thịnh, Cảnh Hạo. . . . . . Thật càng lúc càng giống hắn!

 "Cảnh Hạo, chú Kiều mặc dù đối với mẹ rất tốt, nhưng mẹ không thương chú, cho dù là miễn cưỡng, đến cuối cùng sẽ gây ra tổn thương sâu hơn, Cảnh Hạo, lúc nào con trưởng thành con sẽ hiểu!" Tả Tình Duyệt khổ sở nói, năm năm trước, nếu không phải do cô miễn cưỡng mình kiên trì, tự nói với mình, nhất định có thể có được tình yêu của Cố Thịnh, nhưng đến cuối cùng. . . . . . Những gì đau đớn trước kia để lại dấu vết thật sâu trong lòng cô, cũng không xóa nổi !

 "Chú Kiều thật không tới nữa à?" Cảnh Hạo mặc dù có chút không hiểu những gì mẹ nói, nhưng nó từ trong mắt của mẹ lại thấy được ánh mắt đau đớn quen thuộc.

 "Chắc là vậy!" Tả Tình Duyệt nhàn nhạt nói xong, lại tiếp tục làm bữa ăn sáng.

 "Nếu như mẹ không quên được cha, tại sao không trở về tìm ông ấy? Nếu ông ấy nhìn thấy mẹ sinh ra con với Ninh Ninh, sẽ đối tốt với mẹ!" Cảnh Hạo mơ hồ biết, mẹ cả đời này đều không thể từ bỏ tình yêu đối với cha cậu, cậu mặc dù chưa từng nghĩ tới sẽ gặp cha, nhưng cậu lại càng không muốn nhìn thấy đau đớn trong mắt mẹ.

 Cảm ơn cô đã sinh ra Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo? Trong lòng Tả Tình Duyệt không nhịn được tự giễu, năm đó cô rời đi, cũng bởi vì Cố Thịnh không cho phép cô sinh con, không phải sao? Cô không có tư cách sinh hạ con cho anh, anh làm sao có thể vì Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo mà đối tốt với cô?

 "Tốt lắm, ăn xong bữa sáng, mẹ liền mang hai đứa đi chơi!" Tả Tình Duyệt không muốn tiếp tục cái đề tài này, bưng ba chén cháo để lên bàn.

 Cảnh Hạo nhìn mẹ rõ ràng trốn tránh, không khỏi thở dài một cái ở trong lòng, ai! Cậu phải làm sao mới có thể khiến mẹ hạnh phúc?

 Một nhà ba người vây quanh cái bàn, đang ăn bữa sáng, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tươi cười.

 "Chú Kiều! chú rốt cuộc đến thăm Ninh Ninh rồi, Ninh Ninh rất nhớ chú !" Ninh Ninh vừa thấy chú Kiều của nó, vội nhảy xuống ghế, hướng Kiều Nam chạy tới, Kiều Nam thoải mái ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay, ôm lấy tiểu thiên sứ, nâng lên cao, không ngừng xoay tròn.

 Trong khoảng thời gian ngắn, trong căn hộ quanh quẩn tiếng cười khoan khoái của Ninh Ninh cùng Kiều Nam, "Ninh Ninh nhớ chú à?"

 "Rất nhớ rất nhớ!" Đợi đến khi Kiều Nam dừng lại, Ninh Ninh ôm lấy cổ của Kiều Nam, hôn lên mặt hắn, "Nếu chú Kiều cùng ở chung một chỗ, Ninh Ninh có thể ngày ngày nhìn thấy chú Kiều, Ninh Ninh nhất định sẽ rất vui vẻ!"

 Tả Tình Duyệt nhìn hai người, trên mặt nở nụ cười, Kiều đại ca lại tới, vậy nói lên rằng cô không mất đi người bằng hữu tựa như người thân này có phải không?

 Cảnh Hạo yên lặng ăn đồ của mình, biết trong lòng mẹ không có chú Kiều, cậu hiện tại cũng không ôm bất cứ hy vọng nào rồi !

 Cái đầu nhỏ bắt đầu rối rắm, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến mẹ hạnh phúc?

 "Ninh Ninh thật muốn cùng chú Kiều ở chung một chỗ?" Kiều Nam nhìn Ninh Ninh, đôi mắt xanh biếc tràn đầy thương yêu cùng cưng chiều.

 "Dạ, có thể không?" Ninh Ninh len lén nhìn Tả Tình Duyệt một cái, nó biết, chuyện này nhất định phải có mẹ đồng ý mới được!

 Tả Tình Duyệt chỉ cười cười, "Chú Kiều rất bận, con cũng đừng làm phiền chú !"

 Nói xong, nghĩ tiến lên ôm lấy Ninh Ninh, nhưng Kiều Nam lại bước vòng qua tay của cô, ôm Ninh Ninh ngồi ở trên ghế, Tả Tình Duyệt liền giật mình, trên mặt thoáng hiện lên sự lúng túng.

 "Duyệt Duyệt, bữa ăn sáng có phần của anh không?Anh cũng đói bụng!" Kiều Nam chớp động đôi mắt, khuôn mặt nở nụ cười, giống như đêm hôm đó Tả Tình Duyệt chưa từng cự tuyệt hắn điều gì!

 Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại, "Có, đương nhiên là có!"

 Vừa nói lập tức vào bếp, lấy thêm một bộ bát đũa.

 Bốn người thật giống như người một nhà, sau khi ăn xong, Kiều Nam gọi Tình Duyệt lại, "Duyệt Duyệt, hôm nay, anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em."

 Tả Tình Duyệt quay đầu lại nhìn hắn, "Kiều đại ca, anh có chuyện gì cứ nói đi."

 Kiều Nam trầm mặc chốc lát, nhìn thẳng vào mắt của cô, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng, "Duyệt Duyệt, em biết, sự nghiệp của anh trong hắc đạo ở thành A đã phần lớn cũng chuyển thành chính đạo, mấy ngày nữa là cuộc họp hằng năm của công ty, anh muốn mời em trình diễn piano, em cảm thấy. . . . . ."

 Kiều Nam nhìn sắc mặt của Tả Tình Duyệt khi nghe hắn nhắc đến thành phố A, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lòng nổi lên thương yêu, giống như sợ cô lập tức cự tuyệt mình, "Em yên tâm, sẽ không nhìn thấy anh ta!"

 Tả Tình Duyệt giật giật khóe miệng, Kiều Nam hiểu cô, biết cô vừa nghe đến thành phố A, sẽ nghĩ đến anh ta, cho nên những năm gần đây, anh không chủ động nhắc tới bất cứ thứ gì của thành phố A ở trước mặt cô.

 "Duyệt Duyệt, đừng cự tuyệt anh, chuyện này, em làm được!" Kiều Nam ánh mắt lóe lên, mơ hồ hàm chứa đau đớn, Tình Duyệt nhìn thấy trong mắt anh, cô đã từng cự tuyệt anh một lần rồi, nếu thêm một lần nữa, cô nghĩ mình sẽ thật sự mất đi người anh trai này!

 "Được, nhưng Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo. . . . . ." Tả Tình Duyệt cau mày, an trí hai đứa con thế nào đây?

 "Không cần lo lắng, để cho hai đứa nhỏ cùng đi! Cũng để chúng biết quê hương, về phần trường học, hai đứa bé thông minh này, xin nghỉ phép một khoảng thời gian, sẽ không có ảnh hưởng gì!" Kiều Nam tỏ vẻ mừng rỡ, cô đáp ứng là tốt rồi!
Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .